Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Nội dung - hình thức - kỹ thuật trong sáng tác tranh in

Nội dung và hình thức của tác phẩm là hai khía cạnh không thể tách rời nhau trong một tác phẩm. Mối quan hệ của chúng mang tính biện chứng, bổ sung và hoàn chỉnh cho nhau. Đối với một tác phẩm in ấn, cách nhìn nhận, diễn đạt đối tượng, không gian bao quanh đối tượng đó mang tính rõ ràng, cô đọng là khác biệt so cách nhìn của hội họa hay điêu khắc...  Và chắc hẳn ngoài nội dung về đối tượng, đề tài, chủ đề, tư tưởng của tác phẩm, còn có những tình cảm, cảm xúc của tác giả phản ánh qua biểu cảm riêng trong tác phẩm, thứ biểu cảm được xây dựng bởi thủ pháp riêng về hình thức của loại hình. Đi liền với nội dung là một hình thức liên quan phù hợp – hình thức được xây dựng bởi phương pháp in ấn: Trong một thời gian dài phong cách hiện thực được đề cao và mọi họa sỹ chấp nhận nó một cách tự nhiên […] Từ hiện thực đến ký họa, rồi đến tranh in khắc gỗ đã là quá trình chắt lọc rồi và đến đó không ai còn đòi hỏi bức tranh có tương tự với tự nhiên hay không. Tinh chất khái quát tự nhiên và cách nhìn nhận hiện thực nhiều hơn là sao chép vốn có ở tranh khắc gỗ (thủ pháp riêng của loại hình) cho thấy rõ điều này. (Hoàng Minh Phúc, sđd, trang 242 – 243)
Trở lại với các biểu hiện thường thấy của tranh in nghệ thuật, gắn liền với phong cách hiện thực, ngoài vấn đề nội dung phản ánh các mặt của đời sống thực tế, hình thức mà tác phẩm đạt tới thường gắn với các tiêu chí đặc trưng, điển hình và mang các giá trị chân – thiện – mỹ. Đối xử trước một nền nghệ thuật dân gian cổ truyền mang nặng tính Đồ họa, tư duy của người làm tranh in nước ta tỏ rõ sự ưu ái đối với việc khái quát hóa đối tượng: qua nét và qua màu, xây dựng hình ảnh mang tính điển hình, đặc trưng cao bằng hệ thống tạo hình với nét đen, mang nặng tính Đồ họa với sự bổ sung màu để tạo hòa sắc. Trong hoàn cảnh hiện tại, nhiều cách tân ở lối in ấn, ví dụ như kỹ thuật in khắc gỗ phá bản cũng đã và đang được thực hành tại khoa Đồ họa, không câu nệ đến việc viền hình, đi nét đen, nhưng lại tỏ ra hết sức hữu hiệu khi diễn đạt không gian hiện thực, nhấn mạnh được trước – sau, chính – phụ làm tăng hiệu quả diễn đạt nội dung điển hình, đặc trưng trong tranh.
Sự giống nhau trong những cách làm đó xảy ra ở quy trình in ấn. Phong cách hiện thực trong đặc trưng của nó hướng tới nội dung cô đọng, điển hình và mang tính biểu hình cao, đã khiến những lớp màu, mảng và nét nằm trong một quan hệ gắn bó, bổ sung cho nhau trong mục đích tiên quyết là xây dựng một không gian hiện thực duy nhất. Chỉ loại trừ phương pháp in offset và in lụa mang nặng yếu tố công nghiệp, hầu như tất cả các loại hình tranh in đều vận hành một quy trình như nhau đối với phương pháp sáng tác Hiện thực. Một yếu tố quan trọng khác không thể bỏ qua, là biểu cảm của loại hình, chất cảm từ vật liệu mà phong cách hiện thực đem lại. Gắn với việc củng cố ý đồ thể hiện không gian hiện thực, tác phẩm hầu như chỉ có một biểu cảm đơn nhất: sự thô sơ ấm áp của loại hình in khắc gỗ, mềm mại tinh vi trong loại hình in kim loại hay cảm giác đặc trưng mà tranh in đá thường có… Biểu cảm đơn nhất đó, phải chăng là yếu tố quan trọng để thúc đẩy cho sự diễn đạt một không gian đồng nhất, ngoài những yếu tố đậm – nhạt, trước – sau?
Vậy còn những phương pháp sáng tác không phải hiện thực? Bởi nghệ thuật là một lĩnh vực gắn liền với quá trình tư tưởng - tư duy của con người, mà trong đó phản ánh cả thái độ, cảm xúc và tình cảm riêng tư, nên không thể có một trạng thái đơn nhất về phương pháp sáng tác, phong cách hay ngôn ngữ. Tranh in cũng vậy. Rõ ràng, kỹ thuật gắn bó với tạo hình của tác phẩm: nội dung cần có hình thức, hình thức là con đẻ của kỹ thuật. Nhưng sự gắn bó đó không đơn thuần chỉ trong một mối quan hệ mà hình thức củng cố cho nội dung. Trong những góc nhìn đa chiều, như thủ pháp đồng hiện, nghệ thuật Lập thể, Tượng trưng hay Siêu thực... hình thức của tranh in không hoạt động như sơn, như màu hay cọ. Mỗi một lớp màu có khả năng khắc họa một hình ảnh hoàn chỉnh, là kiến thức cơ bản như đã thấy trong thể loại in ấn đơn sắc. Sẽ là thực sự phức tạp, nếu mỗi lớp màu trong một tác phẩm in ấn màu không chỉ thể hiện một không gian, một đối tượng chứ không nói tới việc phải mất nhiều lượt in mới tạo ra một không gian như lối diễn tả hiện thực.
Nội dung và hình thức trong tạo hình của tác phẩm có mối quan hệ mật thiết với kỹ thuật. Một mặt, phương thức thể hiện của tác phẩm hiển nhiên phải phù hợp với thế mạnh của từng loại hình. Mặt khác, quá trình sáng tác cũng là quá trình tác giả sử dụng các vật liệu, chuyển tư duy, tình cảm, những dự định trong phác thảo thành chỉnh thể nghệ thuật toàn vẹn. Do đó, đây là quá trình cần đến sự hiểu biết và kinh nghiệm về sự tương tác của các vật liệu đó. Trong tất cả các loại hình nghệ thuật nói chung và tranh in nghệ thuật nói riêng, sự thành thạo về kỹ thuật hay chính là hiểu được thế mạnh của mỗi loại hình có ảnh hưởng quyết định to lớn đối với sự thành công của tác phẩm.

 Thành thục trong kỹ thuật chất liệu là thành thục về cái mà loại hình đó có thể trình bày tốt nhất, cảm xúc mà loại hình đó có thể đẩy ra sự thể hiện toàn vẹn nhất. Thành thục trong sử dụng kỹ thuật chất liệu do đó không phải là một sự áng chừng về những yếu tố thị giác như đường nét, điểm chấm, mảng miếng... để gán lên đối tượng một cách thể hiện nặng tính công thức. Chỉ biết tới các yếu tố về thị giác mà quên đi biểu cảm riêng của từng loại hình - cái thực sự bày ra trên giấy là những lớp mực ánh màu sắc khác nhau - chỉ có một nghệ thuật Đồ họa chung chung mà không có một nghệ thuật in ấn cụ thể sinh động. 
Trong lúc những họa sỹ đi trước lo lắng về sự toàn vẹn của chất liệu, bảo vệ truyền thống trong việc sử dụng kỹ thuật, vận dụng tính Đồ họa vào tạo hình, trong lúc những công trình lý thuyết có tầm vóc to hơn, được bảo trợ bởi trường quy vẫn vồn vã với mộc vị, dao vị trong tranh in khắc gỗ, thì người Thái đã có những cách tân trong kỹ thuật, phương pháp để đẩy sâu nội dung của sáng tác, dù không cần thoát ra khỏi phương pháp sáng tác hiện thực. Cũng là tranh in khắc gỗ, trong lúc một số họa sỹ đi trước xem dao khắc như cọ vẽ, nét khắc như vệt sơn, hoặc khắc trổ như phường thợ thì người Thái đã đẩy biểu cảm của tác phẩm lên tới mức đạt được sự uyển chuyển của màu sắc như hội họa mà vẫn cô đọng, thể hiện được nền tảng Đồ họa trong đó. Tranh in khắc gỗ Việt Nam, sắp đến hồi cáo chung, cũng vì người ta bỏ quên bản chất in ấn đáng phải có. Biểu cảm thật sự quan trọng tới đâu? Nó chính là một phần hai cơ sở lý luận cho việc hợp nhất các kỹ thuật chất liệu tranh in làm một. Mối quan hệ giữa nội dung - hình thức - kỹ thuật hiển hiện ở mức cao nhất của nó trong chiều sâu biểu hình - trừu tượng, tư duy - cảm xúc chứ không còn là lối thực hành quen tay.
                               ------------------------------------------------------
Các bác, các cô chú anh chị và các bạn,
Tôi là tôi, ở đây duy nhất là tôi. Tôi có tên, danh xưng và bút hiệu. Trước khi muốn nói gì làm gì, nếu được thì cho tôi nhờ cậy một chuyện, nhắn với anh Khôi họ Ngô rằng anh không biết gì về sự khổ sở của ông ngoại anh, của gia đình anh, những người chung quanh gia đình anh thì đừng lên báo khoe khoang, kể lể. Nay anh đã ở cùng với con những kẻ làm khổ ông ngoại anh, gia đình anh, những người thân thiết quanh đây, anh chớ hạnh phúc. Cũng như nhiều người khác, họ gần như đấu tố, giam lỏng ông Nam Sơn, rồi khi cần họ lại lôi tên ông ra, để làm sáng cái tiền đồ của họ. 
Nếu có ai biết anh ấy, thì làm ơn nhắn với anh ấy như vậy. Rồi muốn làm gì tôi thì cứ thử.

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Người ta thường bảo 'hình thức và nội dung', 'hình thức đi đôi với nội dung', 'đẹp cả hình thức lẫn nội dung' và thậm chí là 'tốt gỗ hơn tốt nước sơn'. Nhưng có phải tất cả chỉ là cái vỏ ngoài của một nội hàm 'đề cao nội dung, chạy theo hình thức'?

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Aquatint

Aquatint là kĩ thuật được thực hiện trên plate kim loại với bụi nhựa thông nung chảy, tạo ra các độ khác nhau, chuyển tải phong phú trong cùng một bản khắc.

Aquatint cho hiệu ứng như dùng màu nước. Về mặt cơ chế, kỹ thuật này tạo ra các vùng chứa mực với độ liên tục thay đổi, độ nông sâu của vùng chứa mực đó cũng thay đổi trên plate kim loại. Kết quả đó phụ thuộc vào việc rắc phủ bụi keo, nhiệt độ và thời gian nung chảy, bề mặt plate kim loại... Cách thức diễn tả độ đậm nhạt của kỹ thuật aquatint là hoàn toàn khác so với mezzotint, ăn mòn trực tiếp, khắc nét khô hay dùng acid...

Bởi tính dày mỏng của lớp mực in, độ đục trong của mực mà aquatint tạo ra hiệu ứng đẹp, thích hợp cho nhiều phương pháp thể hiện. Mực in do đó, không thể là loại hoàn toàn trong hay hoàn toàn đục.

Nền tảng của kỹ thuật aquatint hầu như không thấy ở bất kì phương pháp in ấn cần máy móc nào khác, trừ cách vẽ monotype. Điều đó cho phép sự hợp nhất phù hợp mà hai kỹ thuật có thể phối ghép cùng nhau, tùy vào trường hợp.

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Fractint

Fractint của Cedric Green, trên nền tảng tạo hình fractal, là kỹ thuật lợi dụng tính chất duy nhất của phương pháp monotype với chất vẽ và chất tạo màng chắn trên plate kim loại.

Fractint có thể dùng đơn lập hoặc kết hợp với mọi kỹ thuật còn lại trên bề mặt plate kim loại. Sugar lift là cơ sở quan trọng trong việc tạo hình fractal dương bản. Fractal âm bản được tạo bởi màng chắn, làm thành các hình nổi trên mặt kim loại và trắng trong bản in.

Fractint bị ảnh hưởng nhiều bởi các yếu tố vật lý trong suốt quá trình thực hiện như tính chất của mực vẽ, chất tạo màng, bề mặt plate kim loại, độ cứng và bề mặt của plate áp lực, chiều hướng và tốc tộ trong thao tác tạo hình...

Riêng với fractint âm bản bằng chất tạo màng acrylic, quá trình thực hiện luôn luôn phải đối mặt với việc thao tác trên màng chắn sai. Màng chắn sai mang tính ngẫu nhiên cao, khó kiểm soát và gắn liền với fractint âm bản bằng acrylic. Foul biting là hoạt động của màng chắn, fractint âm bản cũng là màng chắn. Vì vậy, khó tạo được hình ảnh rõ ràng nếu không thực hiện đúng các yêu cầu về mặt vật lý.

Về tạo hình, fractal âm bản là tạo hình trắng. Các độ của fractal âm bản rất ít, không rõ nét và chất ngẫu nhiên của nó là khá cao do ảnh hưởng của màng chắn sai. Khác hoàn toàn so với fractal dương bản.

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Bọn họ dạy tôi điều gì ở trường học? Bọn họ mong tôi làm gì ở đời này?


Husserl vĩ đại, Marcel vĩ đại, Bourdieu vĩ đại và nhiều người khác nữa, đã vạch ra cho tôi thấy sự thật là tôi chẳng có gì hết. Những không gian trống rỗng. 

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Những điều cần làm trước 25 tuổi...
Những điều nên làm trước khi bạn được 22 tuổi...
Những nơi phải đến để chứng tỏ bạn đã qua tuổi 20...
Những công việc nên thử trước khi chết...
Có rất nhiều thứ nên và phải như vậy nhan nhản trên internet, facebook và tumblr... Bản thân mình chẳng biết từ đâu xuất hiện vô vàn những thứ chuẩn mực đó. Mọi người có thể lí giải đó chỉ là những khuyến nghị, khuyến khích, chứ không có tính bắt buộc. Nhưng, chỉ cần bạn click vào để xem nội dung thì tức là bạn đã thừa nhận chúng như một thứ tiêu chuẩn tương đối trong xã hội. Theo khoa học, một người sống theo cách những người xung quanh nhìn nhận về người đó. Mỗi người đều có một vai trò và địa vị, kiểu như bác sĩ thì ‘lương y như từ mẫu’. Không ai chối cãi được điều đó.
Các bộ lạc thiểu số thường có nghi lễ trưởng thành, cho các thiếu niên nam và nữ, tùy theo tập quán riêng. Đó cũng là một kiểu nhìn nhận của cộng đồng, một kiểu tiêu chuẩn, đúng như những gì lí luận khoa học đã chỉ ra. Ôi, vậy nên ai có phát ngôn phải abc trước khi xyz thì người đó chính là một thành viên của bộ lạc cư - dân - mạng! Những chuyện đó không khiến một người sống vì bản thân, không phải vị... nhân sinh cũng không phải vị... nghệ thuật. Đơn giản, mỗi cá nhân là tấm gương phản ánh cách nhìn của xã hội. Chán òm!
Khi còn nhỏ, lúc quần chúng đồng bào chưa rộ lên trào lưu nói chuyện trước đám đông, trào lưu học kĩ năng mềm... như sợi bún, lúc mấy trò hoạt động đoàn đội luôn luôn tỏ ra tốn thời gian và tầm phào, mình đã được học rằng những người vĩ đại bắt đầu vĩ đại ở lứa tuổi 20. Thần đồng thì nhanh hơn nữa. Thần đồng? Không phải cũng chẳng sao. Vĩ đại? Ai biết được nó là cái m* gì. Dù sao, một điều trừu tượng có khả năng khuyến khích nhiều hơn một yêu cầu. Cũng như hiện nay thì bài tập vẽ của con nít chỉ cần phê là hoàn thành tốt chứ không cho điểm. Cách đó làm giảm đi áp lực học tập dù cho người lớn rất khôn trong khoản tăng thêm áp lực đó ở những chỗ khác.

Nhiều năm nay mình không còn cố đi xa nữa. Cả ngày chỉ quanh quẩn trong mấy con đường gần nhà. Lúc trước còn đạp xe, ngồi xe buýt, còn giờ đi bộ là chính. Đi du lịch thì lại không hề có một chút tâm lý chinh phục nào. Leo núi thì không cần leo đến đỉnh. Tới một nơi xa xôi thì chỉ cần hòa vào đám đông là vui rồi. Mà tuổi 25 thì gần... sát sàn sạt. Có lẽ mình sẽ không bao giờ đạt được mấy cái chuẩn hóa tràn lan đó.
Về chuyện đời, cho đến mãi tận sau, có lẽ sẽ không bao giờ mình thay đổi ý nghĩ. Những cuộc lên voi xuống chó trong cõi đời này thật là nhảm nhí. Người ta không bao giờ hiểu bản thân đã bị cuốn vào dòng nước đó như thế nào. Giống như chuyện thuở trước người ta mặc kệ cho lão già Nguyễn Vạn Thọ đầu đội tay xách đi thất thểu trên phố như hành khất, còn giờ thì xưng tụng công lao chẳng khác gì... tổ thiền Trúc Lâm. Ôi ông bác ơi, ông sống dậy mà xem cháu ngoại ông lên báo vinh dự chưa kìa!
Lên voi xuống chó, người ta trèo lên trèo xuống. Quy cho cùng cái chuyện đó, trong toàn xã hội, là cơ hội cho con người ta mở mày mở mặt, sống bằng tài năng riêng biệt, cũng là lúc người ta bù đắp cho cái thiếu hụt trong gốc tích bằng hằng hà sa số các thứ tham vọng khẳng định bản thân. Mình mới đọc đâu đó rằng ngày trước, các họ làm quan lớn ở kinh như Tôn Thất, Hồ Đắc không coi nhà Ngô Đình ra gì, vì nhà ấy không có khoa bảng mà chủ yếu dựa vào thế lực của nhà thờ. Thật giả thế nào thì làm sao mà chứng minh. Người tốt xấu cũng khó lường như dò bể. Mình tin là họ cũng đã tốt. Nhưng cái sự đi lên của nhà ấy thì quả càng lúc càng lên đến khi... cái chết chia lìa tất cả. Một kinh nghiệm đau đớn, như tất cả những dòng họ trường tồn ở đất này đều biết, muốn sống thì... leo vừa vừa thôi.
Còn những chuyện xa hơn, thật không biết có nên dài dòng không nữa. Nói ra sợ mất lòng nhau... Đôi khi, người ta đến nơi rồi mà không biết đã đi qua những thứ gì. Mà mình thì ưa khám phá hơn chinh phục. Thành ra dạo này cũng khó kiếm người chơi chung. Hồi nhỏ, mình có thể ngồi cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem đàn kiến con đi dạo. Còn giờ, mình có thể ngồi ở duy nhất một chỗ trong mỗi một quán cà phê để xem người ta sinh hoạt. Kết quả là, ai muốn gặp thì đến chơi, chớ thiệt tình là ít có đi đây đi đó lắm.
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, hỉ?

Dạo trước có tìm hiểu Gabriel Marcel, lại nhớ chuyện cô giáo cũ. Phải chăng lúc đó trong quá khứ, cô giáo cũ đã cảm thấy có thể mở lòng, đầy tự hào cũng như đầy niềm tin khai sáng, mà kể lại chuyện đời, chuyện cô sinh hai con của mình như thế nào, nỗi đau và hạnh phúc, một thứ hạnh phúc, khi nghe tiếng khóc đầu tiên, khi nhìn thấy con trẻ lần đầu tiên, như được lên thiên đường. Thiên đường, chính là từ mà cô giáo cũ đã dùng, khiến mình nhớ mãi. Và giờ còn là niềm tin của mình vào tình cảm, hiện sinh và huyền nhiệm. Cô đã làm cho mình hiểu sống với nhau cái cơ bản nhất phải là tình cảm, yêu thương chân thành với người, dù cho huyền nhiệm đó có đến từ đâu đi nữa. Chứ không phải cách sống bằng những mong chờ, những kì vọng rồi những mục tiêu và chuẩn mực. Nhắm mắt lại, con người sẽ phải thấy những người yêu thương, chứ không phải bất kì hình ảnh gì, ông bác sĩ, bà kĩ sư hay con sư tử màu tím.
Ác mộng chính là kì vọng biến hình.
Xã hội là một cục nhầy, rối nùi và thắt nút. Từ những điều nhỏ nhặt có vẻ trang trí nhất đến tất tần tật hy sinh lớn lao. Lắm khi, các khái niệm bị đánh tráo. Hoặc do con người ta quá trống rỗng. Theo dõi một người quá kĩ trên facebook, bạn có thể tưởng rằng mình hiểu người ta, nhưng thật ra bạn chỉ hiểu cái mà người ta bày ra cho bạn thấy. Cho nên đừng tin những gì mình viết quá, mình sống khác lắm. Mình có những cái phải và cần làm riêng của mình trước khi chết queo. Và so với đời thì mình chỉ là một đứa xác 20, hồn 10.

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

Tôi không biết tôi có sẵn sàng cho cuộc đương đầu tiếp theo hay không. Lũ ác ôn đó bao hàm tất cả mọi khốn nạn trong cuộc đời này.


Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Chromo-

Có đôi ba ngày tết thư thả, lại ngồi nghĩ lung tung. Cuối cùng thì con đường mình đi, vẫn chẳng có ai đi cùng.

Bữa hổm nảy ra vấn đề, có nên phân biệt chromolithograph và colour lithograph hay không? Về nội dung, chiết tự cũng như thực tế, chẳng có gì khác nhau giữa hai khái niệm đó. Chromolithograph là in đá màu, mà colour lithograph cũng là in đá màu mà thôi. Từng màu từng màu một được in chung lại với nhau để tạo thành tác phẩm trên cơ sở của phương pháp tách bản và chồng màu.

Wiki cho rằng chromolithograph bao hàm tất cả.
 This type of colour printing stemmed from the process of lithography, and it includes all types of lithography that are printed in colour.
Chromolithograph là một phương pháp có lịch sử lâu đời, ai cũng biết. Nó đã chứng tỏ khả năng thể hiện không giới hạn của nó, có khi lên tới 25 plate hoặc hơn, cho một bản in. Nhưng hầu hết các họa sĩ in ấn hiện đại không còn dùng tới nhiều màu như thế.

Do đó, nảy ra vấn đề có nên xem chromolithograph là thuật ngữ đặc trưng dùng để chỉ phương pháp in ấn cũ, với các trame màu phong phú. Dùng trame màu cũng chính là chìa khóa cho phương pháp in offset. Và nó làm ra sự khác biệt với cách in dùng mảng màu nhấn buông chính phụ của các họa sĩ hiện đại. Nổi tiếng như David Hockney, hay trước đó như Edward Munch...

Khi không phân biệt, thì sẽ xảy ra lẫn lộn. Nếu cứ quan niệm in đá màu theo cách mà phương pháp Chromolithograph đã từng chiếm lĩnh thị trường, thì cũng đồng nghĩa với việc phủ nhận cách in bằng mảng, bằng nét, đậm chất đồ họa. (Mà bản thân đậm chất đồ họa cũng là một khái niệm hết sức mông lung và phũ phàng, kết quả của một quá trình quan niệm lệch lạc theo hướng ngược lại.) Thái độ duy ngã độc tôn đối với phương pháp cũ cũng là thái độ tự sát, khi bỏ qua sự toàn vẹn, phong phú và đa dạng của các phương pháp chế bản và phương pháp dùng màu.

Còn đối với việc thiếu hiểu biết về Chromolithograph, tức chỉ chăm chăm có mảng và nét, đã dẫn tới hậu quả như mới nói ở trên: ôm mãi vào người cái gọi là chất đồ họa mà bỏ qua khả năng toàn vẹn và phong phú của in ấn. Kết quả là cách nhìn in ấn nghệ thuật không đúng với bản chất nghệ thuật của nó.