Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

2.

Trời nóng hầm hập, đang nằm thiu thiu bỗng tôi tỉnh dậy. Một giờ chiều, Sài Gòn nắng hừng hực. Bỗng nhiên tôi nghĩ ra một điều rất lạ. Tôi nghĩ về những đứa bạn đã học chung ở cấp 3. Hồi ấy trường có chím lớp cho mỗi khóa, tính nhanh thì chưa đến ba trăm cái đầu. Hồi ấy vào lớp mười, tất cả chỉ mới tròn mười lăm tuổi. Có đứa sinh tháng một, đứa sinh tháng mười hai, cũng cách nhau cả năm rồi còn gì. Nhưng nếu tính kĩ càng hơn theo tuổi ta thì đứa mười sáu, đứa mười bảy. Có đứa đã đi được nửa đại vận, có đứa chỉ mới bắt đầu. Thực tình nhìn một đám sàng sàng như nhau nhưng số phận của từng đứa đã khác nhau ngay phút đầu. 

Ở cái tuổi ấy, lũ trẻ gặp nhau không thể suy nghĩ được gì nhiều nhặn, không cảm nhận được là bao cái phần khác biệt ấy. Nhiều đứa ở thành phố, nhiều đứa nữa ở các tỉnh về. Ngày đó, gặp người lạ, tất cả đều biết rằng tốt hơn hết là đừng cao ngạo. Dù cho điều đó về sau chẳng còn lại được bao nhưng nó cũng là cái gốc tốt đẹp ban đầu. Và rồi đây là tất cả mọi thứ mà một đứa mười lăm tuổi có thể nhìn thấy về bạn bè của mình: giỏi hơn mình, gan lì hơn mình, trưởng thành hơn mình... Còn hôm nay, chợt nhiên nghĩ lại, tôi nhận ra rằng, cái phút ấy, bất kì ông bố bà mẹ nào để cho con mình rời quê nhà đi học, đều mang một ham muốn to lớn hơn những bậc phụ huynh ở thành phố. Điều đó thuộc về cái kiểu của những ẩn tình to lớn sau một hành động đơn lẻ khả kiến.

Tôi có một người chú, cách đây độ hơn hai chục năm, đã bán căn nhà ở trung tâm thành phố, tìm mua khoảnh ao lấp ở vùng ven. Người ngoài nhìn vào và ngay cả người nhà thì tưởng đơn giản tính tình ông này khó, chỉ có mỗi chỗ ấy là vừa ý. Chỉ đến khi ông ấy mua cả căn hộ chung cư và xe hơi cùng một lúc, thì cái công sức nằm gai nếm mật kia mới tựu thành. Giá trị của cái hành động năm nào bấy giờ mới bừng sáng tỏ tường.

Người ta thường nói đời dựa vào số. Có số ly gia, ly hương, có số hưởng được của cải, gia sản ông bà để lại. Tôi nghĩ kĩ thì cho rằng cũng là cách người ta lựa chọn cuộc sống cả thôi. Mỗi lúc trong đời có cái thế của nó. Gia đình chẳng có gì, thì con cái chỉ còn nước ra đi. Số nào được ở lại? Tuy nhiên cái tính toán của con người ta sâu lắm. Đừng tưởng ai cũng có thể làm một việc nhỏ mà lợi ích to lớn. Có người làm hàng trăm chuyện kinh thiên động địa, thay đổi cuộc sống của gia đình xoành xoạch, cuối cùng lại chẳng được một giây yên ổn nào.

Chỉ có đứa chịu đựng tất cả những loại kế hoạch ấy là khổ thôi. Khổ vì người rồi khổ vì mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét