Tôi cũng có nhiều kí ức tốt đẹp, như bất kì ai, lâu lâu chúng cũng chợt ùa về. Hạnh phúc lại dâng lên như một kỉ niệm. Hạnh phúc gắn liền với những thứ xa xôi.
Kí ức của tôi có một bãi biển nhỏ bé, không người lui tới. Cát rất trắng, biển rất xanh, nằm sát ngay chân đèo. Chỉ có muông thú, và trí tưởng tượng. Đứng ở đó ngẩng mặt lên, từng quả núi che lấp bầu trời, từng đám dây leo lại quấn quây chằng chịt. Cái lá to hơn cái mặt người. Qua đèo đó là vùng bằng. Bờ cát dài hơn, biển nông thoai thoải bên dưới những cây cầu đang xây. Từng trụ bê tông mọc lên từ đáy biển. Có cả nhiều vòi nước phun cao, trắng xóa. Núi vẫn xanh rì bên bờ đá thẫm đen. Từ bình minh đến trưa là lúc màu sắc đẹp nhất. Thời gian càng qua, màu sắc đã phai mờ trong trí nhớ, chỉ còn là ảo ảnh. Một thứ gì đẹp lắm.
Miền đồi núi thường làm người ta say đắm, với những đường cong, đường gãy, với sự hùng vĩ, một cách rất bản năng, như con người sẵn sàng chấp nhận bản chất fractal của chính mình trong vô thức. Ngay như biển cũng chung một mẫu số với loài người. Dù có ca ngợi bao nhiêu cũng không thể đủ. Tôi e rằng mình cũng chỉ là một kẻ đi lạc. Ở hoàn cảnh nào cũng như 'đã đánh mất mình'. Tôi ngày xưa và tôi ngày nay giằng co nhau trong một trí óc, một cơ thể. Hoặc, che giấu nhau, cầm giữ nhau đừng lộ diện.
Tôi cũng thường hay nói với nhiều người rằng, một chỗ khác theo cách tôi nhớ, rất đẹp. Người ta đi về và trả lời tôi rằng, có lẽ nơi ấy không còn như xưa. Người ta lịch sự không nói thẳng ra rằng tôi nói láo. Tôi không tin trí tưởng tượng của mình vượt quá giới hạn bình thường. Rõ ràng có nhiều cách nhìn ngắm thế giới. Không một ai chia sẻ chung với ai khác điều này trong cuộc sống. Kỉ niệm lại lùi xa khi bạn không thể bày tỏ với ai đó. Những ô thông gió nhìn ra vườn nhà. Trên bức tường đó, không tầm mắt người nào với tới được, giống như cách tôi sống với kỉ niệm của mình không một ai hiểu, đôi khi ngay cả tôi hiện giờ.
Tôi đã nhiều lần 'vượt núi', ý tôi chỉ đơn giản là khi khỏi thành phố này. Nhưng sau bao nhiêu lần ấy, cái nhìn của tôi đã bị đánh lừa. Có thể ngoài thành phố này, đâu đó ngoài kia, có một thiên đường thật sự. Theo thời gian, bỗng một ngày thiên đường ấy sụp đổ. Miền hạnh phúc trong kí ức thu hẹp dần. Tôi còn có thể đi đâu? Thời thơ ấu của tôi, không có gì đặc sắc ngoài việc tôi cứ tự hỏi mình đời sống này là thực ư. Liệu nếu nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ về nơi đó, đến khi mở mắt ra tôi có ở đó không. Lên giường ngủ, vào toilet, ngồi ăn cơm, rất nhiều lần tôi đã cố thử. Giờ thì tôi không làm vậy nữa.
Một chiếc quạt máy với 5 nút nhấn, tạo ra trò chơi gì? Rất buồn là, thứ đó đã thành một kí ức dai dẳng. Ba anh em tôi đã chơi trò lái máy bay với thứ quạt cũ kĩ đó, cùng một chiếc giường đơn loại dùng cho bệnh viện. Quạt là thứ động cơ duy nhất, còn chiếc giường là một trong phần tài sản ít ỏi mà cô chú tôi có sau khi cưới nhau. Thật ra đó chỉ là trò chơi, chẳng phải ước mơ gì to lớn, dễ dàng bị thay thế bởi nhiều điều. Bằng chứng là tôi chẳng thể nhớ kết thúc diễn ra thế nào.
Dạo gần đây, tôi thấy lạ với một chuyện, tại sao người ta nhớ được chi tiết tuổi thơ của mình đến vậy. Cho tôi đi chơi 5 ngày, thì đến ngày thứ 3 tôi đã quên mất ngày đầu. Đôi khi tôi thấy việc ngồi kể vanh vách chuyện thuở nhỏ khiến bạn nhìn như một kẻ đần độn và nông cạn. Đôi khi thôi nhé, vì sau đó, tôi lại nghĩ rằng sao mình không thể nhớ được gì. Có lẽ với người khác, tôi mới là kẻ thiếu thốn (cái gì đó thì không rõ).
Có một thứ thú vị, chắc là sau cùng, mà tôi nhớ, là một câu thoại trong phim nào đó không thể biết: 'Lâu rồi chúng ta chưa hôn nhau dưới cầu thang.'
