Tính phân chia là tính chất tất yếu của các thành phần trong một hệ thống. Nói cách khác, không phân chia thì không có hệ thống. tính phân chia của hệ thống còn cho thấy mức độ to lớn của hệ thống, sự liên quan của các thành phần đó với nhau. Không có tính phân chia thì hệ thống không có ý nghĩa.
Nói đến tính phân chia là nói tới các thành phần của một hệ thống. Rõ ràng tính phân chia không phải là tính khác biệt hay tính phân hóa, nó đơn giản hơn nhiều so với những tính chất vừa nêu. Mỗi thành phần trong hệ thống có một chức năng riêng, hoạt động và liên kết riêng, nhưng trước hết thành phần dó phải là một thành phần. Có nhiều loại thành phần khi xét theo nhiều tiêu chí: câu trúc, chức năng hay vị trí... Không chỉ vậy, chỉ cần xét một tiêu chí bất kì, cũng có thể thấy được tính phân chia: không gian, thời gian, kinh tế hay văn hóa... Tiêu chí ấy thậm chí có thể là sự hưởng thụ.
Tôi không đề cập tính phân chia như một chức năng của hệ thống. Nó chỉ là một tính chất được biểu hiện ra trong quá trình tồn tại và phát triển của hệ thống. Như vậy có nghĩa là có nhửng thành phần liên quan với nhau về chức năng, có những thành phần đơn giản chỉ tạo ra tính phân chia, hay tương tác với nhau theo lối gián tiếp, tương tác về ý nghĩa. Tính phân chia được biểu hiện ra như vậy là một hệ quả chứ không phải lí do, cơ chế. Tuy nhiên, tính phân chia là một trong các tính chất của hệ thống, biểu hiện chung với các tính chất khác và tương ứng trong hoạt động nhịp nhàng của hệ thống. Tôi xem đó là một hướng cho cách hiểu.
Tôi đề nghị tính phân chia, hay cũng mang ý nghĩa phân biệt, là một tính chất quan trọng không phải vì lí do phân công các thành phần trong hệ thống, hoặc ít nhất không phải chỉ vì như vậy. Tôi đề nghị sự quan trọng đáng ghi nhận bởi sự tồn tại một hiện thực: môi trường sống luôn phân khúc, khác nhau trong những trường hợp khác nhau. Mà đó cũng là lí do cho sự biểu hiện của tính thích nghi: khai thác tốt môi trường sống.