Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

trai gái chim nhau (cái giá của một hạnh phúc) [18+]


Hạ đã sang, cô đi ra đường mặt hoa da phấn đầy đủ. Trong khi trời nắng thế, các chị các em cô chỉ muốn trú trong nhà, quấn mấy tầng che đậy để tránh nắng, tránh gó, thì cô lại ra đường và lại mặt hoa da phấn đầy đủ. Âu đó cũng là cái số, cô đi với người yêu. Người yêu của cô là trai. Chứ không lẽ gái à? Vâng, người yêu của cô là trai. Trai đấy!

Khi tay ấn lên má từng lớp phấn một, cô thấy lòng mình phơi phới. Cô mới qua cái tuổi 20 tròn thôi mà, cô trẻ. Bồi từng lớp phấn lên mặt, thoa kín son lên môi, có khi người ta còn tưởng cô 15 ấy chứ. Cô khúc khích cười. Cô thật là tài, cái tài trang điểm của cô còn giỏi gấp mấy lần photoshop. Cứ như thế thì... cái vẻ xấu xí mập mạp thường ngày có tài thánh cũng chả ai biết được. Cô khanh khách cười. Cả cái tuổi 20 ấy tràn ngập tiếng cười. Cô lại cười, cười giòn khi ngồi trong vòng tay của người yêu. Người yêu cô đẹp, người yêu cô sang, người yêu cô đứng (đái???) đắn đàng hoàng. Cô bồi hồi nhớ lại ngày hai đứa gặp nhau...

Ngày xưa ấy, cũng chẳng xưa nhiều nhặn gì đâu, nhưng bản thân cô thường tự bắt đầu như thế, đề cảm thấy cái hạnh phúc của mình dài hơn, lâu hơn. Cái ngày ấy, biết bao nhiêu công sức cô dồn lên khuôn mặt, cô nâng cái mũi tẹt của mình bằng phấn, cô kéo cái mắt to của mình bằng chì, cô xóa cái mặt lưỡi cày của mình bằng kem và tô cho bóng đôi môi bằng son đỏ. Biết bao nhiêu là công, biết bao nhiêu là sức, lượng công sức gấp mấy lần một cô ả 20 phải tiêu tốn. Cô chọn chiếc váy đẹp nhất, vừa khéo che đậy thân hình, vừa tiện đua đòi chúng bạn. Lại tự thấy thế là tốt nhất, muốn mặc quần ngắn khoe mông như thiên hạ cũng có được đâu, ôi, nhiều khi biết đủ thế là đủ. Và thế là cô đi ra đường.

Cô đi đâu, cô làm gì, ngày hôm ấy, cô không nhớ nữa, chỉ nhớ rằng ngày ấy cô đã gặp người yêu. Cái tình yêu nó nảy nở thần kì như ông tơ bà nguyệt đã se sẵn. Và thế là cô yêu, và thế là chàng yêu. Họ thành một cặp. Họ là người yêu. Họ là... mà hình như có cái gì không đúng? Nó nhanh thế, gặp rồi yêu à? Tiếng sét ái tình à? Có nhanh thế được không? Chưa chim nhau à? À! Phải rồi, họ đã chim nhau đâu? Mà thôi không sao? Cứ yêu đi, rồi chim sau chả muộn. Thế là họ yêu, và rồi họ chim.

Cái lí luận chim trai của cô nó là thế này: tốt gỗ hơn tốt nước sơn, yêu nhau yêu ở cái h(?)ồn nhau đây. Vì thế mà từ ngày có bạn trai, cô xưng chàng lên thành chồng và treo ngay cái bảng trung trinh tiết liệt, gái ngoan thờ chồng ra cho thiên hạ thấy. Cái bảng ấy như một mũi tên mà trúng hai, ba con chim nhạn gì đấy. Thứ nhất là cô để cho bạn trai cô thấy, cô yêu chàng thật, yêu điên đảo, yêu tới... để lên bàn thờ. Thứ hai là cho chúng bạn cô hiểu cô không lỡ thì, dù có kém duyên thì vẫn mặn mà, bao nhiêu con có được? Cái nữa là cho cả thiên hạ chúng nó thấy cô biết cách làm 'con gái' theo đúng cái nghĩa châu Á của từ đó. Sâu xa hơn nữa, mục đích ở đâu đó chính là tự mãn cho cái tôi của cô, thỏa mãn cho cái khao khát của cô và thủ dâm cái tinh thần của cô, rằng cô có người yêu, trai yêu cô. Ôi thế mới là hạnh phúc!

Sau lí luận là thực hành. Cô làm đủ cả. Tiếp tục trát phấn lên mặt, cô đi cùng anh tới chỗ này chỗ nọ, ngao du khắp cả đô thành. Đến mỗi nơi, cái trò dễ làm nhất đối với cô là chụp những tấm hình hạnh phúc, tươi cười. Cô gọi thức ăn, chọn những thức mà cô cho là ngon, là tuyệt. Cô thỏ thẻ với anh, như rằng cô rất tinh tế trong chuyện ăn uống. Ôi một cô gái có tâm hồn, anh còn muốn gì hơn thế nữa chứ? Cô biết thế nào là ngon, thế nào là chất. Có người yêu như thế thì anh phải gọi là sung sướng cả đời. Tới chết vẫn còn sung sướng. Còn cả cái bảng kia nữa chứ, cô đâu có tự treo riêng vào cổ mình, cô xỏ cả vào chân anh. Trai lớn rồi, mà không có người yêu thì thiên hạ họ cũng cười cho. Nên là có rồi thì tội gì không khoe ra. Cô đã làm giúp anh điều đấy. Mười phân vẹn mười!

Về phần anh chàng, cái tật chim gái đâu phải là mới, cũng đâu phải dễ bỏ. Anh chim là bởi vì anh mê, đã mê mà không chim thì anh cho là phí lắm. Ở đời, chim gái có cái thú riêng của nó. Chim gái mình mê để gái nó mê lại mình là cái thú thông thường. Chim gái mê mình mới là cái thú lạ. Nó như con mèo vờn chuột, lấy chân đè lên đuôi chuột. Chuột thật thì chuột chạy đi, còn đây là gái, càng đè càng níu nó càng theo mình. Bởi là gái, nên mới có cái lí thuyết riêng. Trong cái nghề chơi ấy, anh đã rành, có ngón nào mà anh không tỏ tường. Khéo léo một chút thì nó sẽ không nhận ra, bộ mặt Sở Khanh che đi, còn tâm hồn lương thiện lại được phô bày. Gái nó muốn mình đi chơi với nó, thì đi chứ tội gì. Ôm một tí, nựng một tí.

Từ cái má đến cái lưng nhìn thì có vẻ xa, cơ mà có đường tắt. Gái nào chả buộc áo ngực đằng lưng. Đường tắt ấy, anh đi thế này. Khởi điểm từ má, anh đi lên tai, rỉ vào đấy những lời mật ngọt, chất mật ngọt nhất, cô đặc sóng sánh, đến nỗi có thể bịt kín cả tai khiến không còn nghe được gì nữa. Rồi anh đi vòng ra sau cổ, là gáy đó mà. Nắm gáy thì ai chả sợ, phải ngoan ngoãn thôi. Làm cho nó tin tưởng một tí, đi với nó gặp bạn bè, ra mắt người này người nọ, miễn chưa phải ông bà già nó là ổn mà. Mình chịu gặp bạn nó, thì nó sẽ tin mình yêu nó thật. Gật đầu một cái nhận là người yêu thì có gì khó, có gì đáng tin? Đó là cái dại của gái mê trai. Anh luôn tự khen mình vì thấu được chân lí ấy. Nằm ở gáy người, dù có cầm dao mà người vẫn còn tin mình, thì con dao còn tàng hình tàng bóng. Đã tới gáy rồi, thì con đường đã đi quá nửa. Nuông chiều theo ý nó một tí thôi là kết thúc. Chịu đội mưa đội gió đi thăm em, đứng ở cửa mặt mày lấm tấm. Hay dật dờ say xe say sóng gì đó, đi một quãng đường mấy trăm cây số, mắt gió mày bụi nhìn em, em không yêu mới lạ. Em không xất bất xang bang lau lau thấm thấm nấu nấu nướng nướng vì anh mới lạ. Đấy đại khái tất cả chỉ mới là đường đi. Ai làm được vậy, gần như là đủ bài bản. Mà có khi gái lú gái lẫn nào đấy, gái tơ chẳng hạn, thì trai có thể cắt bớt mà không sợ kém hiệu quả!

Còn việc cởi áo thì tất phải cần ngón tay: đó là lại là lí thuyết của anh. Anh cứ dựng lên chuyện một đứa nào đấy, mê anh mà anh không mê, hay chuyện người yêu cũ gì đấy. Cứ thế, cứ thế, tất trong lòng người yêu mới sẽ thầm ghen. Ôi cái ghen của phụ nữ, nhiều khi kín đáo lắm. Càng ghen với tình địch, người yêu anh càng yêu anh hơn nhiều cái vốn có. Một người cũ rích, một người vu vơ, có đáng gì mà phải ghen. Nhưng anh biết em sẽ ghen cho nên anh mới đặt, mới bày. Nó cũng giống như thêm chút gia vị cho món ăn thêm đậm đà, là cái vị riêng mà mỗi quán ngon đều có để kéo khách quay lại. Cái khéo chính là ở ngón tay gia gia giảm giảm, thêm thêm bớt bớt. Cái tài chính là ở ngón tay ấp ấp mở mở. Dùng dằng thế mà anh ẵm được bao nhiêu nàng. Trong vết hằn vỏ não của ai đó ắt hẳn rồi sẽ in sâu dáng hình tấm thân anh. In sâu lên tận tóc cột sau đầu, xuống tận bờ eo mà nhờ chúng người ta gọi ai đó là phụ nữ.

Âu cũng lại là do số. Anh yêu ả mà ả cũng yêu anh. Lột sạch ra hết thì ai cũng tanh bành. Người nông nổi mà còn hay tính toán nên mới thành cái thú cho khán thính giả hôm rằm ngày lễ đi xem kịch nghệ sáng đèn. Ôi mà trong đời có ai biết được, trong bóng đêm cô tưởng anh là thằng nào đó. Anh tưởng cô mang cả phấn lên giường. Tay chân thành thừa thãi, đầu óc đã quay cuồng. Đó là một thể loại nghệ thuật khác, mà người ta không cần ra rạp: vừa là thành công, vừa là thất bại của bao nhiêu công sức điểm trang, bày biện trong toàn thế giới nghệ thuật nơi nhân loại này. Không, nhưng mà xem cái đó cũng vui, chỉ là không cần cười thôi!